Thư Đức Giám quản – tháng 7 năm 2015

Đức Giám quản nhắc chúng ta rằng trách nhiệm giáo dục đức tin cho con cái trước tiên thuộc về các bậc cha mẹ và Ngài xin chúng ta hãy tăng cường gấp đôi việc cầu nguyện cho Thượng Hội đồng Giám mục sắp tới về Gia đình.

Các con rất yêu dấu của cha: xin Chúa Giêsu gìn giữ tất cả các con!

Trong năm Thánh Mẫu này, chúng ta hãy cố gắng gia tăng cầu nguyện gấp đôi cho cuộc họp sắp tới của Thượng Hội đồng Giám mục về Gia đình. Đức Giáo Hoàng Phanxicô không ngừng kêu gọi mọi người cầu nguyện với tất cả lòng yêu mến dành cho gia đình và cho sự sống. Cầu nguyện để biết vui khi hạnh phúc và chịu đựng khi đau khổ. (...) Vì thế, nhờ hồng ân Thiên Chúa không ngừng tuôn đổ, Giáo Hội đã và sẽ luôn trung tín và hợp nhất hơn, trong công cuộc làm chứng cho sự thật về Tình Yêu Thiên Chúa và Lòng Thương Xót của Người dành cho mọi gia đình trên trần gian, không loại trừ ai, cả trong lẫn ngoài đàn chiên. [1]

Lời chuyển cầu của Mẹ chúng ta rất hiệu nghiệm. Chúng ta hãy chạy đến Mẹ với tất cả lòng tin tưởng cậy trông, nhất là khi chúng ta chuẩn bị mừng lễ Mẹ vào ngày 16 tháng 7. Phụng vụ lễ Đức Mẹ Núi Cát Minh mời gọi chúng ta hãy gia tăng lời cầu nguyện dâng lên Thiên Quốc. Với tước hiệu này của Mẹ, Hội Thánh muốn khích lệ chúng ta hãy chạy đến cầu xin Mẹ để nhờ sự trợ giúp và chăm sóc từ mẫu của Mẹ, chúng ta có thể tiến đến đỉnh núi là Đức Kitô. [2]

Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nhấn mạnh đến nhu cầu thiết yếu về Giáo lý trong bầu khí gia đình, đặc biệt ngày nay, khi mà tại nhiều nơi “các hoạt động chủ trương chống tôn giáo, thậm chí ngăn cản việc giáo dục đức tin, và (...) sự lan rộng của vô tín ngưỡng hay sự xâm chiếm của chủ nghĩa thế tục khiến cho sự phát triển tôn giáo chân chính trở nên không thể tiến hành trên thực tế.” [3]

Tất cả chúng ta cùng hân hoan cam kết làm việc này; với lòng tin tưởng phó thác nơi Chúa, và với niềm lạc quan, không để mình bị ảnh hưởng bởi môi trường thù nghịch hay bởi những khó khăn khách quan có thể xảy ra. Này, không phải Đức Chúa ngắn tay không thể cứu, cũng chẳng phải Người nặng tai không thể nghe, [4] Người nói với chúng ta như thế qua tiên tri Isaia. Cần những con người có lòng tin, rồi những kỳ công ta đọc thấy trong Tin Mừng sẽ được tái diễn.[5]

Công việc này trong lòng gia đình phải là nhiệm vụ đầu tiên và trước hết của các bậc phụ huynh. Tùy theo độ tuổi và tính cách của mỗi đứa con, họ phải dạy chúng ý nghĩa sâu xa của đức tin và lòng nhân ái từ bi của Đức Giêsu Kitô. “Các bậc cha mẹ, qua những chứng từ trong đời sống của mình, phải là những sứ giả đầu tiên của Tin Mừng cho con cái mình. Hơn nữa, nhờ việc cùng cầu nguyện với các con, nhờ việc đọc Lời Chúa với chúng và giới thiệu với chúng cách kỹ lưỡng từ khai tâm Kitô giáo cho đến Nhiệm Thể Đức Kitô – cả Thánh Thể lẫn Thân Mình Giáo Hội – họ trở thành những bậc cha mẹ toàn vẹn, trong đó họ không chỉ là những người đã sinh ra sự sống thể xác mà còn cả sự sống thiêng liêng thông qua sức mạnh canh tân của Thánh Thần tuôn chảy từ Thánh Giá và sự Phục Sinh của Đức Kitô.” [6]

Vô số người khắp thế giới biết ơn Thánh Josemaria vì những lời Ngài động viên khích lệ các cặp vợ chồng và gia đình. Trích lời Kinh Thánh, Ngài nói:Dícite iusto quóniam bene. Hãy nói: Người công chính thật có phúc (x. Is 3,10). Các con đang làm tốt mọi thứ, vì các con đã không sinh con cái ra trên đời này như cách loài thú sinh sản. Các con nhận thức được rằng con cái chúng ta có linh hồn, và rằng có sự sống đời sau – một cuộc sống hạnh phúc vĩnh cửu hoặc án phạt đời đời – và các con muốn con cái mình hạnh phúc ở đời này và cả đời sau. Chúa chúc lành cho các con![7]

Các thành viên khác trong gia đình, đặc biệt các anh chị lớn, ông bà, v.v., cũng có trách nhiệm đặc biệt giúp đỡ những thành viên trẻ hơn trưởng thành trong đức tin và đời sống Kitô hữu. Ở bất cứ đâu mà chúng ta cố gắng kiến tạo bầu khí Nagiarét, chúng ta đều phải làm như vậy, bằng cố gắng, với những dấu chứng là gương sáng và lời nói phù hợp của chúng ta, để trao tặng sự phục vụ quan trọng nhất mà chúng ta có thể - chính là tình huynh đệ.

Tuy nhiên, chúng ta không thể quên rằng trong một số gia đình và một số nơi dạy Giáo lý Giáo lý Kitô giáo khác, những mầm bệnh đôi khi có thể làm suy yếu hoặc thậm chí phá hủy niềm tin của các tín hữu. Với ý thức trách nhiệm, không có gì phải lo lắng hoặc đầu hàng, các bậc cha mẹ phải nỗ lực hết sức để chu toàn nhiệm vụ vui tươi là trở thành những thầy dạy đức tin. Việc cho con cái đi học ở những trường có điều kiện dạy Giáo lý tốt thôi chưa đủ, cha mẹ không thể thỏa mãn với việc cho con cái đi học Giáo lý đều đặn, đúng tuổi, đúng cấp. Tất cả những điều đó chỉ là hỗ trợ, và là một sự hỗ trợ tuyệt vời; nhưng trách nhiệm đầu tiên vẫn luôn thuộc về cha mẹ.

Khi người ta hỏi Cha Thánh về những điều đó, Ngài thường khuyên thế này: Con phải bảo vệ đức tin của con cái các con theo hai cách. Trước hết, là bằng chính đời sống đạo của các con, gương sáng của các con. Và sau đó mới là Giáo lý, cố gắng bằng mọi cách tham dự các lớp Giáo lý (...). Rồi, không khiến con cái khó chịu, các con sẽ làm cho chúng thấm nhuần giáo huấn tốt đẹp. Bằng cách đó, các con sẽ cứu được đức tin của chúng.[8]

Ngay từ rất bé, những đứa con đã chứng kiến những gì diễn ra trong gia đình. Chúng để ý ngay lập tức xem cha mẹ có thực hành những gì cha mẹ giảng dạy không, xem cha mẹ có vui vẻ hy sinh bản thân vì người khác không, xem cha mẹ có kiên nhẫn và cảm thông chịu đựng những khuyết điểm của người khác không; xem cha mẹ có thể xin lỗi và tha thứ cho nhau không, và, khi cần thiết, có vui vẻ và thẳng thắn sửa sai nhau không. Tóm lại, Cha Sáng lập giải thích: Những gì diễn ra nơi gia đình tác động đến con cái các con theo hướng tốt hoặc xấu. Hãy cố gắng nêu gương sáng để giúp chúng, đừng cố che giấu lòng đạo đức của các con, hãy cố gắng cư xử ngay thẳng: như thế chúng sẽ học, và chúng sẽ là triều thiên vinh quang của các con khi các on bước vào tuổi đứng bóng, xế chiều. Các con như một quyển sách mở cho chúng. Vì thế, các con cần có một cuộc sống nội tâm, phấn đấu là những tín hữu tốt. Nếu không, những gì các con đang cố làm cho con cái mình hay con cái bạn bè mình sẽ là vô ích.[9]

Để tăng cường cho nhiệm vụ đầu tiên và cao cả này, bản thân các bậc cha mẹ và các nhà giáo dục cần nỗ lực để đào sâu nội dung đức tin, qua việc học hỏi và tham vấn những người được đào tạo bài bản, để ánh sáng Giáo lý được thắp lên trong tâm trí và đốt nóng trái tim mình. Tất cả những điều này sẽ được phản ánh trong cách hành xử hằng ngày của cha mẹ và các nhà giáo dục, và sau đó họ có thể nói những lời mà Thần Khí đặt trên môi miệng cha mẹ khi con cái, nhờ noi theo gương sáng và lời khuyên của cha mẹ, tìm kiếm những nẻo đường của Chúa: Hỡi con, tâm trí con khôn ngoan thì lòng dạ thầy cũng vui sướng. Môi miệng con nói những lời chính trực thì tâm hồn thầy sẽ mừng rỡ hân hoan. [10]

Bình luận về những lời này, Đức Thánh Cha Phanxicô viết: Không gì có thể diễn tả tốt hơn niềm tự hào và cảm xúc mà một người cha cảm nhận khi ông hiểu ra ông đã truyền lại cho con mình điều thật sự quan trọng trong đời, đó là một trái tim khôn ngoan. (...) Một người cha biết rất rõ điều gì đáng để lại cho con: thật gần gũi, thật dịu dàng, và thật quả quyết! Cũng thật an ủi và đền đáp biết bao điều người cha nhận được khi con cái ông vinh danh gia sản ấy! Đó chính là một niềm vui tưởng thưởng mọi công sức, vượt qua mọi hiểu lầm và chữa lành mọi vết thương. [11]

Mặc mọi quan tâm, vẫn thường xảy ra, đặc biệt ở một vài quốc gia, là trẻ vị thành niên có vẻ mất đức tin. Thay vì bỏ hẳn, chúng ta thường thấy sự nguội lạnh hay thờ ơ trong việc thực hành tôn giáo, việc bọn trẻ thường cho là thứ áp đặt bên ngoài, đi ngược lại với bầu khí của trường học, của đại học hay của bạn bè. Phản ứng đầu tiên của các bậc cha mẹ hay bạn bè Kitô hữu là cầu nguyện nhiều hơn cho những người trẻ này, đối xử với chúng cách tình cảm, và cố gắng tìm hiểu chúng. Thánh Josemaria từng nói với một bà mẹ đang âu lo rằng:Là bà mẹ Kitô giáo, con đã nhận ra cách đầu tiên và hữu hiệu nhất để giúp chúng: đó là cầu nguyện. Hãy khẩn nài Đức Trinh Nữ Maria Rất Thánh, Đấng rất thấu hiểu các bà mẹ, vì Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, Mẹ chúng ta, Mẹ của các con của con, và Mẹ của con.

Sau đó hãy cố gắng tìm những người bạn tốt cho con cái các con (...). Thường tốt hơn cho các con, những người mẹ, đừng tạo áp lực cho bản thân, vì chúng có thể than phiền rằng các con đang lấy mất quyền tự do của chúng. Thay vào đó, thông qua những người bạn này, dần dần chúng sẽ quay lại. (...) Và, được bảo vệ bởi lời cầu nguyện của các con, những người khác sẽ làm những điều tốt đẹp cho bọn trẻ, để chúng có thể trở lại với Giáo Hội, với lòng yêu mến.[12]

Cha không thể không viết thêm một câu chuyện xảy ra gần đây. Một Hội viên Supernumerary đi công tác đến một vùng rất xa nơi anh sinh sống, và nơi đó có rất ít người Công giáo. Mỗi ngày anh đều đi dâng Thánh Lễ, do một linh mục địa phương cử hành; cũng có một linh mục khác ở đó, người này tỏ ra không thể quen được với bầu khí nơi thị trấn ấy. Ba ngày sau khi đến đó, đang khi anh tạ ơn Chúa sau Thánh Lễ, vị linh mục đã hỏi anh Hội viên này tại sao anh ấy đến tham dự Thánh Lễ mỗi ngày. Anh trả lời anh cần tham dự vào Hy tế Calvê, như anh đã được học trong Opus Dei. Nhận thấy đức tin và sự bền đỗ của anh, vị linh mục ấy đã viết thư cho Trung tâm gần nhất của Hội, ở cách đó vài ngàn cây số, và hỏi xem mình có thể gia nhập Hội được không. Vị linh mục ấy vẫn còn giữ liên lạc, và cha cầu nguyện để cha ấy tiến xa hơn. Các con thân mến, đọc những dòng này, các con đã thấy sức ảnh hưởng của gương sáng mạnh biết dường nào chưa!

Ngoài việc cầu nguyện và xin lời khuyên, và cố gắng dẫn con cái tiếp xúc với những em cùng độ tuổi có thể giúp chúng, Thánh Josemaria cũng khuyên các bậc cha mẹ nói chuyện ôn hòa và chân thành với con cái, và gia tăng điều đó khi chúng lớn dần lên, để chúng nhận biết trách nhiệm của chúng như những người con của Chúa. Không nổi nóng, hãy nói với chúng cách bình tĩnh, chân thành, từ trái tim đến trái tim. Không nói chung với tất cả bọn trẻ, nhưng với từng đứa một. Mẹ nên nói chuyện với con gái, dù đôi lúc có thể tốt hơn theo cách ngược lại. Các con biết cách chúng suy nghĩ: các con phải đối xử với mỗi đứa cách khác nhau, để cho công bằng và bình đẳng. Nói chuyện, làm bạn với chúng. Chúng sẽ hiểu các con rất rõ, vì có chung niềm tin rằng các con vẫn đang hiện diện trong từng nhịp đập của con tim chúng. Nhiều khi con tim ấy bị phủ lấp dưới cả đống rác rưởi ném vào đó. Nếu chúng đi xưng tội, chúng sẽ nhận ra mọi việc sẽ được giải quyết tốt đẹp dường nào![13]

Sáng nay, cha sẽ dâng Thánh Lễ tại một nhà thờ giáo xứ đã cung hiến cho Thánh Josemaria ở Burgos. Tại thành phố này, Cha thánh của chúng ta đã bắt đầu lại hoạt động tông đồ của Hội, sau khi rời Madrid, trong thời nội chiến Tây Ban Nha. Chúng ta hãy cầu nguyện mỗi ngày cho được nhiều hoa trái thiêng liêng trên khắp thế giới, chuẩn bị cho việc mở rộng ra các quốc gia mới, và tất cả các hoạt động của các bạn trẻ đang diễn ra tại nhiều quốc gia, trong việc phục vụ Giáo Hội và các linh hồn. Khi cầu nguyện cho những điều này, các con cũng hãy nhớ cầu nguyện cho gia đình của các bạn ấy nữa nhé.

Và hãy nói với Chân phước Don Alvaro yêu dấu của chúng ta giúp chúng ta nên trung thành, trung thành mỗi ngày một hơn.

Cha yêu mến chúc lành tất cả các con.

Cha các con,

X Javier

Burgos, 01/07/2015

Ghi chú:

[1]Đức Thánh Cha Phanxicô, Giáo huấn tại buổi triều yết chung, 25/03/2015.

[2]Sách lễ Roma, Lễ nhớ Đức Mẹ Núi Cát Minh, Lời nguyện Nhập lễ.

[3]Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Tông thư, Việc dạy Giáo lý, 16/10/1979, số 68.

[4]Is 59,1.

[5]Thánh Josemaría,Con Đường, số 586.

[6] Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Tông thư, Familiaris Consortio, 22/11/1981, số 39.

[7]Thánh Josemaría, Ghi chép từ một buổi họp mặt gia đình, 18/10/1972.

[8] Sách đã dẫn.

[9]Thánh Josemaría, Ghi chép từ một buổi họp mặt gia đình, 12/11/1972.

[10] Cn 23,15-16.

[11]Đức Giáo Hoàng Phanxicô, Giáo huấn tại buổi triều yết chung, 4/2/2015.

[12]Thánh Josemaría, Ghi chép từ một buổi họp mặt gia đình, 22/10/1972.

[13]Thánh Josemaría, Ghi chép từ một buổi họp mặt gia đình, 28/11/1972.